-LỜI:
ĐẾN VỚI THƠ CỦA TÁC GIẢ THANH MINH.
(Xuân Dũng)
Chị Phan Thị Thanh Minh vốn là một nhà báo chuyên nghiệp ở Quảng Trị. Nhưng chị còn là một người được đào tạo về văn chương khá bài bản và yêu thơ và sáng tác nhiều tác phẩm. Đến nay đã có hai tập thơ đã xuất bản."Mưa trên biển" là tập đầu, Ánh sao xanh là tập sau.
Vẫn gặp lại một Thanh Minh thơ đầy nữ tính và dịu dàng cảm xúc nhưng sâu đằm hơn trong mộng mơ, tiếc nuối ngọt ngào:
Một ngày thôi để rồi mãi mãi
Ta xa nhau theo hai ngã đường đời
Hạ sắp hết, phượng mới hồng muộn quá!
Nửa đời rồi mới gặp lắm chơi vơi ...
Một ngày thôi được biết đến ngọt ngào
Nhặt sắc nắng trong hương hoa Đà Lạt
Chỉ một chút thăng hoa cùng câu hát
Mà suốt đời chẳng thể được bình yên...
Vẫn thấy một Thanh Minh da diết đa cảm những khi ngược lối vào hoài niệm và trái tim cứ rung lên những nhịp đập vô hồi mỗi lúc vô tình hay cố ý đẩy cánh cửa quá khứ khép hờ và thấy rơi xuống tay mình một sợi tóc mùa thu:
Tôi cứ trách sợi tóc mùa thu ấy
Chắn lối tôi trên mọi nẻo đường đời
Để tôi cứ quẩn quanh đường cũ
Mình lại gặp mình như kẻ dở hơi
Sao hồi ấy tóc em dài, xanh thế?
Đến trời thu cũng ganh ghét giận hờn
Tôi vướng phải không tài nào gỡ nổi
Nên đến giờ vẫn cứ cô đơn
Giá có thể nói với em điều ấy
Giá như em có thể, một lần...?
Gỡ giùm tôi sợi tóc mùa thu ấy
Chắc đường đời tôi đã tới một mùa xuân...
Thơ tình của Thanh Minh dễ được nhiều người cảm tình và chia sẻ. Nó không vật vã theo ý tứ và câu chữ thể hiện mà cứ thủ thỉ tâm tình với cái lý lẽ riêng tây rất phụ nữ, lý lẽ của trái tim nên cũng đã thơ rồi. Mặc dù câu chuyện đưa ra đôi khi rất vu vơ, dường như đó chỉ là cái cớ để người thơ thổ lộ lòng mình. Chính từ cảm nhận và góc nhìn sáng tác như thế nên người viết cứ thể hiện nhẹ nhàng như những câu chuyện rất đời mà lại có duyên nữ tính. Duyên thơ!
Cũng chính vì tâm hồn đa cảm thường suy luận theo lý lẽ của trái tim nên Thanh Minh đã gọi tên người đàn ông của cả cuộc đời mình là "Ánh sao xanh":
Anh từng mong làm một ánh sao xanh
Để đậu xuống khoảng trời em diệu vợi
Anh hằng ước là cánh chim không mỏi
Bay theo em khắp bốn phương trời
Thật đáng tự hào và hạnh phúc cho người đàn ông được người đàn bà tin cậy và trao gởi:
Khoảng trời em xanh suốt cuộc đời
Nhờ ánh sao anh đêm đêm thắp lửa
Em vượt qua muôn ngàn bão tố
Trên đôi cánh tình yêu vững chãi diệu kỳ.
Ngay cả khi người viết triết luận thì thơ vẫn không hề khô hạn, trái lại vẫn ngập tràn cảm xúc, đắm đuối một nỗi niềm khả ái của một người biết tin ở hoa hồng:
Em giận trái tim mình vô lý
Cứ đớn đau vì những chuyện không đâu
Chốn bồng lai đã để lại phía sau
Cho nỗi nhớ rơi đầy ký ức
Tim ta ơi, thôi đừng thổn thức
Những cay đắng ngọt ngào
đã ở phía không nhau.
Dù phải trả giá, dù chịu thòi thì trái tim thi sĩ vẫn rung lên những nhịp đập rất đỗi yêu thương, phập phồng hơi thở con người. Đó là phẩm giá cần thiết cho những ai muốn dấn thân và lựa chọn đúng bản ngã của mình. Có lẽ vì thế hai câu cuối khá hay của bài thơ này vẫn còn ngân vang khi bài thơ chấm dứt từ lâu.
Nhưng còn có một Thanh Minh quyết liệt trong thơ dù vẫn đa cảm thủy chung với trái tim thi sĩ. Để rồi có lối rẽ để lại những -lông- ngỗng- thơ trên dọc hành trình sáng tác:
Bao lần em kiên quyết xa anh
Ra bầu trời tự do cao rộng
Nhưng con tim lạc đường theo lối gió
Cứ quẩn quanh điểm xuất phát ban đầu
Đã bao lần ta nói xa nhau
Sao anh vẫn cứ bước về phía ấy
Nghe cây lá mùa thu run rẩy
Hương quả chín nồng trong gió thoảng bay
Đã bao lần chúng ta chia tay
Sao anh vẫn cứ về trong mộng
Chen vào giữa những buồn vui hờn giận
Không thể xua đi như bóng với hình
Đã bao lần em thề buộc con tim
Lời thề gãy trước dạt dào sóng vỗ
Biển vẫn xanh mặt trời vẫn đỏ
Dù muốn dù không xuân vẫn cứ về.
Đây là một bài thơ hay và chiêu tuyết cho một Thanh Minh thi sĩ. Một bài thơ "thấy đáy" tâm hồn người sáng tác, khắc họa rõ nét thần thái chân dung tác giả .
Tình yêu trong thơ Thanh Minh dạt dào và sâu rộng. Đó là tình yêu gia đình, tình yêu nam nữ, tình yêu con người, tình yêu bè bạn, tình yêu thiên nhiên... Những bài thơ viết về mẹ bao giờ cũng sâu lắng, day dứt và xúc động:
Mẹ lặng lẽ ra đi giữa tuổi trung niên
Nắng vỡ vụn tiếng chim chiều khắc khoải
Chốn quê người con còn rong ruổi
Nên nỗi buồn hóa đá mẹ ơi
Sự day dứt tiếc nuối bởi sự vô tư khờ dại của mình trước tấm lòng mênh mông như biển của đấng sinh thành:
Vô tư hồn nhiên như ánh nắng
Con chẳng bận lòng sao muối mặn gừng cay
Để hôm nay cuộc sống đủ đầy
Khoảng trống trong con vẫn không gì lấp được.
Tác giả Phan Thị Thanh Minh tâm sự về thơ mình (băng)
Thơ Thanh Minh thành công những bước đầu trước hết nhờ vào cái tình của người viết. Đó cũng là ưu điểm nổi trội dễ nhận thấy nhưng đồng thời cũng là chướng ngại vật khi muốn vượt lên phía trước... Vượt qua chính mình trong sáng tạo dù ở cấp độ nào cũng là một thách đố và nếu làm được sẽ để lại dấu chân văn chương quý giá, ít nhất cho chính bản thân mình. Dẫu khắt khe vẫn có thể chúc mừng người viết qua tập thơ thứ hai này.
|